Chương 22: NHỚ LẠI ƠN CHÚA
Đừng vô ơn
Lạy Chúa, “Xin mở lòng con hiểu biết lề luật Chúa và dạy con bước đi trong giới răn Chúa” .
Xin dạy con hiểu thánh ý Chúa, biết cần cù và kính cẩn tưởng nhớ trăm ngàn ơn Chúa ban, chung cũng như riêng, để con cảm tạ Chúa cho xứng đáng. Con biết và thú thực, dầu chỉ biết ơn cho xứng đáng trong muôn một, con cũng hoàn toàn bất lực.
Đứng trước mọi ơn Chúa ban cho con, con thấy mình thấp bé quá! Và khi suy đến đức quảng đại Chúa, trí con lu mờ trước điều cao cả ấy.
Đừng tự hào vì ơn Chúa
Mọi điều con có trong tâm hồn cũng như ngoài thân xác, bất luận thuộc phạm vi nội hay ngoại, tự nhiên hay siêu nhiên, tất cả đều là ơn bởi tay Chúa, là tiếng tuyên dương do lòng đại độ, đức hiền từ và quảng tâm Chúa đã ban cho con. Và dầu kẻ được hơn người được kém, tất cả đều do Chúa và không có Chúa, không ai được lấy mảy may.
Người được hơn cũng đừng lấy đó mà tự hào như thể mình xứng đáng, đừng tâng mình trên người khác và khinh rẻ người kém. Vì ai càng thú nhận mình thiếu thốn càng tự hạ và thành tâm cảm tạ Chúa, người ấy càng cao trọng và trọn hảo.
Ai tự nhận mình thấp hèn hơn hết, bất xứng hơn hết, người ấy lại đáng được những ơn vĩ đại hơn hết.
Còn người được ít, cũng không nên buồn phiền, than trách và phân bì với những người được phần hơn. Trái lại phải ngước nhìn lên Chúa, và hết sức ca tụng lượng từ bi Chúa đã ban ơn một cách trọng hậu, ban nhưng không, ban một cách niềm nở và không thiên vị.
Mọi sự đều do Chúa, nên Chúa phải được chúc tụng trong mọi sự.
Nghèo túng và thấp hèn cũng là ơn Chúa
Chúa biết phải ban ơn gì cho ai. Còn xét tại sao người này được nhiều người kia được ít, cái đó không phải việc ta nhưng là việc Chúa, vì chỉ có Chúa xét định được công riêng mỗi người.
Vì thế, lạy Chúa của con! Con nghĩ: được ít điều lớn lao, lộng lẫy bên ngoài những cái đáng người đời khen ngợi, đó lại là một ơn vĩ đại. Thế nên ai thấy mình túng thiếu và bị khinh chê, chẳng những không nên buồn chán mà phải tự an ủi và vui mừng nữa.
Vì, lạy Chúa! Chúa đã chọn thuần những người túng nghèo, thấp kém và bị đời khinh làm bạn thiết, tôi trung của Chúa. Bằng chứng cụ thể nhất chính là các môn đệ mà “Chúa đã đặt làm người lãnh đạo trái đất” .
Các Ngài đã sống ở đời không hề hé răng than phiền, tận tình khiêm tốn, đơn sơ, không biết mưu mô xảo trá, lại còn “vui mừng khi được chịu nhục vì Danh Chúa” vui nhận tất cả mọi thứ mà người đời nhàm gớm.
Ý Chúa quí hơn ơn Chúa
Không gì sung sướng cho người yêu mến và quí trọng ơn Chúa, bằng chu toàn Thánh ý và chương trình Chúa.
Họ lấy đó làm thỏa mãn và an ủi, đến nỗi họ vui lòng trở nên bé nhỏ nhất cũng như người khác ước ao làm lớn vậy. Họ sẵn lòng chịu khinh chê và thấp hèn, vô danh tiểu tốt, như người khác muốn được chức trọng quyền cao ở đời. Vì thánh ý Chúa và lòng ái mộ vinh danh Chúa phải thắng vượt tất cả, đem lại vui mừng và an ủi cho họ hơn tất cả ơn Chúa đã ban hay sẽ ban cho họ.
SUY NIỆM
Được ân Chúa nhiều hay ít, cái đó không hệ bằng nhận ơn Chúa mà biết cảm ơn và lợi dụng để mưu ích cho mình.
Phương pháp hiệu nghiệm nhất để lợi dụng và kéo được thêm ơn Chúa là tự hạ: nhìn nhận mình không đáng ơn nào và chúc tụng Chúa vì mọi ơn Chúa ban, không ban hay đã cất lấy.
Trái lại, người kiêu ngạo tự hào về ơn Chúa, sẽ bị Chúa cất ơn đi và ơn Chúa, thay vì mưu ích, sẽ nên lợi khí tiêu diệt họ.
Lạy Chúa! Con tạ ơn Chúa đã thương nghe lời con xin. Con đã chịu ơn Chúa nhiều mà đền đáp được ít quá! Xin cho con biết lợi dụng ơn Chúa và đừng bao giờ để ơn Chúa trở thành lợi khí sát hại con.
II Mach.1,4 |